"Nương tử của ta, nàng vẫn thơm ngọt như vậy, thèm chết vi phu rồi". Nhe răng nhếch miệng, dâng lên lời ngon tiếng ngọt, hắn đem chính mình vùi thật sâu vào trong cơ thể nàng, không kịp đợi Mộ Lăng Không thích ứng với sự hiện hữu của mình, đã lập tức di chuyển.
Trong miệng Mộ Lăng Không nếm đến mùi máu tươi, có chút tanh, có chút ngọt, kích thích hốc mắt đều đỏ.
"Lăng Không, mau nói nàng cũng nhớ ta, thật là muốn nghe một chút giọng nói của nàng, vi phu cảm giác hôm nay nhìn thấy nàng, không chân thật giống như nằm mơ vậy". Bả đầu toàn bộ vùi vào trong cổ nàng, tham lam hít vào đầy mùi thơm, bỗng nhiên theo đó nhớ lại một chuyện.
Vui sướng khi được gặp lại gần như hòa tan sự phẫn nộ một đường hắn chạy như bay mà đến, gặp được Mộ Lăng Không, thầm nghĩ như thế nào cùng ôm ấp yêu thương, an ủi tương tư, ngay cả ghen ghét dữ dội đều quên.
Mắt lạnh ở trong phòng quét qua một vòng, không có phát hiện tung tích ' gian phu ', hắn thoáng yên tâm, tạm thời ngưng lại động tác, kiềm chế lửa mạnh đang thiêu đốt người, giọng điệu chua chát gặng hỏi, "Tên mặt trắng nhỏ kia là ai? "
Hắn là đang nói mình sao?
Da mịn thịt mềm hơn bất cứ ai, nước da cũng nhẵn nhụi hơn nàng, lại trông ai không vừa mắt, cảm thấy người ta là mặt trắng nhỏ rồi hả?
Trong lòng Mộ Lăng Không nghi hoặc, suy nghĩ hồi lâu, mới nhận ra hắn đang nói đến Ứng Triêu Phong.
Được lắm, thì ra cũng không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-quan-trang-min-la-con-soi/1940981/quyen-4-chuong-360.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.