Bài học sâu sắc trong dĩ vãng nói cho hắn biết, phòng cháy phòng trộm phòng Thái Nhất.
... . . .
Thời điểm gần tối, thập nhị gia đầu trọc quả nhiên đến thăm đúng giờ.
Không ngờ lại nhìn thấy Đế Tuấn ở đây, hắn tươi cười hớn hở tìm một vị trí ngồi xuống, sau đó chờ mang thức ăn lên.
Gà vịt thịt cá đầy bàn, một số ít món rau cỏ chán ngấy cũng để bên người Mộ Lăng Không, mặn chay phối hợp, thoạt nhìn khiến người ta thèm ăn.
Còn về phía trước mặt Thái Nhất, chỉ để một chậu tương thịt, cùng một chồng bánh mì loại lớn.
Có thích ăn hay không, dẹp đi kiêng cữ.
"A di đà Phật, người xuất gia như tố. . ." Truyền bá Phật hiệu, Thái Nhất nghiêm trang, đợi được ánh mắt khinh bỉ cười như không cười của người nào đó, lại cực kỳ nhanh chóng chuyển miệng "May mắn lúc đầu ta không thật sự làm hòa thượng, chỉ là nhập gia tùy tục cạo trọc đầu, Phật tổ hẳn là không trách tội."
Nói xong, xắn tay áo lên, duỗi tay ra bắt đầu ăn, thế nhưng thô lỗ hoàn toàn không tương xứng với vẻ ngoài tao nhã tinh tế của hắn.
Mộ Lăng Không giật mình, quả nhiên hắn cùng Đế Tuấn dường như là một người giả mạo hòa thượng, có lẽ là thường xuyên sống ở trong chùa, làm bà con gần, cũng nhập gia tùy tục thay quần áo tăng nhân, miễn cho quá mức chói mắt.
"Cửu ca, có rượu hay không, gọi người đưa tới uống một chút, thời điểm không có xuống núi, sư phó quản nghiêm, mỗi lần uống trộm đều bị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-quan-trang-min-la-con-soi/1941012/quyen-4-chuong-344.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.