Mộ Lăng Không đối với hắn mà nói rất là quan trọng, Đế Tuấn quá mức coi trọng thực khiến Linh đế tìm được một chút điểm đột phá.
Muốn làm cho nhi tử biết ơn, không cần trực tiếp ở trên người hắn thăm dò, xuất ra phương thức vòng vèo như vậy, có lẽ phù hợp hơn là bắt lấy được Đế Tuấn kiêu ngạo
Căn bản là hắn kháng cự không được.
Nhìn bóng lưng khiêm tốn của Đế Tuấn, cùng núi thẳng tắp giống nhau.
Phụ tử tương đấu hơn mười năm, mặc kệ Linh đế ban cho hắn cái gì, cũng chưa thấy đứa nhỏ này giống như bây giờ, thành tâm thành ý cảm ơn.
Trong lòng hắn có chút đắc ý không thể che dấu được.
Trên mặt tươi cười, cũng giống như nồng đậm thêm một chút.
Hết thảy đều không cần phải nói
... .........
Ban đêm nổi gió, thổi vù vù rung động, ngoài cửa sổ nhánh cây lay động, khiến người ta nghi ngờ, bất cứ lúc nào cũng có thể nghe được tiếng cành cây đứt đoạn.
Tối nay Linh đế không có lật thẻ bài của bất cứ người nào, thậm chí đuổi hết nô tài lớn nhỏ ra ngoài, một hũ Lão Tửu, mấy đĩa thức nhắm, một mình uống cùng ngọn nến.
Đã rất nhiều năm không có tâm tình như vậy rồi, tục sự quấn thân, cho dù thân là vua, cũng chạy không thoát như vậy.
Khó có được thanh tĩnh tự do.
Hắn tiếp tục uống một ly, đã hơi hơi say ngà ngà, mỉm cười dựa trên giường mềm, lẳng lặng nhìn phía ngoài cửa sổ, thiểm điện lôi minh ( sấm sét vang dội ),mây gió giao nhau, sắp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-quan-trang-min-la-con-soi/1941075/quyen-2-chuong-316.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.