Kẻ nào đó đang định vểnh cái đuôi lên dương dương tự đắc, hả hê thổi phồng mấy câu lại giật mình thấy nét mặt Mộ Lăng Không tự tiếu phi tiếu kèm theo một chút mùi vị xấu xa.
Hắn tìm trên mặt nàng một lúc lại không thấy được điều gì, “Nương tử nhất định phải tin tưởng trinh tiết của vi phu nha, ta trước lúc gặp nàng vẫn là hòa thượng trong núi, lục căn thanh tịnh, chút đậu hũ cũng chưa biết, muốn học hư cũng phải có điều kiện kia; xuống núi lập tức cùng người gặp nhau, một đường kết bạn đồng hành, sinh tử cùng trao, ân ân ái ái làm sao sao có cơ hội đi chú ý đại cô nương với chả tiểu cô nương, chẳng lẽ nương tử nghĩ vi phu trên đường dòm ngó vụng trộm?
“Thì vẫn phải nói có người coi trọng ngươi”. Nàng mới không dễ dàng như trước đây bị hắn mê hoặc, tóm chặt tựa như bản thân có lợi không buông tay.
“Không có, thật sự không có.” Đầu xoay như trống bỏi, bộ dạng thề thốt son sắt thật giống kể lể.
Vì thế Mộ Lăng Không quyết định nhuộm một một mảnh cho biết tay, “Lần trước ở trong cung phụ hoàng an bài cho ngươi không ít mĩ nhân như hoa như ngọc, diễm lệ vô song, còn đều là xuất thân bất phàm, lần này quay về Đại Đô xác định xuất hiện thêm không ít cực phẩm nữ tử xuất hiện nha, phu quân thật sự là hảo phúc khí”.
Quá chua..... quá chua.... ......quá chua.... ....!!!!!!
“Hay là như vầy, đợi thương thế nương tử tốt hơn chúng ta lặng lẽ chuồn đi, chẳng phải Tứ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-quan-trang-min-la-con-soi/1941103/quyen-2-chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.