Trời tờ mờ sáng, đã bắt đầu nhuộm chút sắc đỏ của bình minh, đám Hí đồng liền bị tiếng chiêng gõ inh ỏi bên ngoài đánh thức.
"Leng keng leng keng...." cả đám cũng không màng đến cơn buồn ngủ của mình, mê mê mang mang mặc quần áo vào.
Kim Chung Đại cũng bị Phác Xán Liệt lay tỉnh, có lẽ tối qua vì chút thân mật đột nhiên xuất hiện làm nó kinh ngạc nên không ngủ được, mãi đến khi đã mệt rã rời không quản nổi cái gì nữa mới gối trên cánh tay anh mà ngủ say đến tận bây giờ, lúc bốn mắt nhìn nhau Kim Chung Đại có chút không tự nhiên, thấy Phác Xán Liệt mặt bỗng dưng ửng đỏ.
"Sư phụ ở bên ngoài rồi, nếu còn không rời giường có thể bị đánh đó." Phác Xán Liệt giờ phút này đổi lại vẻ uy nghiêm thường ngày của Đại sư huynh, không còn chút nào vẻ hòa nhã như đêm qua, trên mặt cũng không có bất kì điểm vui đùa nào, trừng mắt nhìn Kim Chung Đại đang sững sờ trên giường.
"Dạ, em biết rồi, Đại sư huynh."
Kim Chung Đại dĩ nhiên cũng không muốn da thịt chịu khổ, đi theo mọi người, nhanh chóng rửa mặt rồi đến tập hợp trong nội viện.
Chỉ thấy một ông lão ôm ốm, vẻ mặt đằng đằng sát khí đứng trong nội viện, trên tay lão còn cầm một cây roi mây nhỏ dài.
Kim Chung Đại lập tức hít vài hơi, nghĩ nếu cái roi này mà quất vào người chỉ sợ da thịt đều rách ra.
Cả đám xếp hàng theo thứ tự lai lịch, Kim Chung Đại theo nguyên tắc xếp ở cuối hàng, cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-sinh-mong-sat-nong/2091900/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.