Phong Ca
“Kỳ thật nếu hắn thật sự giết sạch được, thì thật hoàn hảo,” nói tới đây, nàng lại nhấp một ngụm rượu, bình thản quét mắt qua đám người đang hưng trí bừng bừng, ánh mắt dừng lại nơi ta, khẽ cười nói: “Nhưng, hắn ngàn tính vạn tính, lại không tính đến, lúc ấy có một bé gái mồ côi, đã được cao nhân giúp đỡ trốn thoát.
Cao nhân đó chính là tam hoàng tử Thiên triều. Lúc ấy, tam hoàng tử vẫn còn là thiếu niên, trí tuệ mẫn tiệp hiếm có trong thiên hạ, lại được thượng tiên chỉ điểm, linh lực cũng không tầm thường, việc hắn gặp bé gái mồ côi là duyên phận rất lớn của họ, nên đã cứu cô bé, thu làm đồ đệ, che đậy linh khí, bảo hộ cô bé an toàn. Tuy vậy, vì không hiểu phương pháp tu sửa Cửu Đỉnh, lại không người thủ hộ, nên Cửu Đỉnh đã xuất hiện một khe hở, cũng may Nam Thiếu đã từ bỏ chức chủ tế, kế thừa vị trí người thủ hộ, bảo vệ Cửu Đỉnh.”
“Nàng Lạc Phi kia chắc đã chết?” Nghe tới đây, ta đã đoán được đoạn sau nên có chút thổn thức. Mấy người khác lại bình thản uống rượu, Đại Miêu chớp chớp mắt như buồn ngủ, một tay chống đầu, một tay uống rượu, chậm rãi nói: “Nếu không phải mệnh cách luân hồi, Nam Thiếu làm sao có thể đoán được thiên cơ? Phàm nhân đều muốn xem bói xem tướng, nhìn thấu thiên cơ, nhưng lại không nghĩ đến, đó cũng là thiên đình muốn để họ thấy, sau đó mới thuận lý thành chương, đi theo con đường đã được sắp sẵn.”
“Đó không phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-sinh-mong-tam-sinh-uoc/517842/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.