Ánh trăng nhàn nhạt, hắt từng vệt loang lổ bên trong viện tử.
Tử Thanh đi qua đi lại thật lâu trong sân, cuối cùng cũng dừng lại bên cửa sổ tân phòng, mở miệng nói: “Có phải bên trong là Hoắc cô nương không?”
“Yến công tử! Sao lại là huynh?” Nghe thấy tiếng Hoắc Hương đáp lại từ bên trong, Tử Thanh hơi hơi an tâm.
Liếc mắt nhìn hộ vệ trong viện, Tử Thanh mở lời: “Ta có một chuyện muốn thỉnh cầu Hoắc cô nương hỗ trợ.”
“Mời công tử nói.” Thanh âm khẽ run, không che dấu được nỗi kích động trong đáy lòng Hoắc Hương.
“Nhã Hề cô nương bị thương chưa lành, thật sự không tiện đi xa, ta muốn…để nàng ở lại đây, ngày mai ta phải lên phía Bắc tới Phạm Dương, đoạn thời gian này, phiền Hoắc cô nương có thể chiếu cố giúp.”
“Nguyên lai…Được, ta đáp ứng huynh.”
“Đa tạ Hoắc cô nương, đợi ta trở về từ Phạm Dương, chỉ cần là chuyện Hoắc cô nương phân phó thì mặc kệ là khó đến mức nào ta cũng sẽ làm!”
“Mạng của ta vốn chính là do huynh cứu, Yến công tử, ta chỉ có một yêu cầu nho nhỏ thôi.”
“Mời Hoắc cô nương nói.”
“Phải hảo hảo chiếu cố bản thân mình, nhớ tay của huynh đó, nếu không chăm sóc cẩn thận, vạn nhất trở thành tàn phế…”
“Sao Yến công tử đã đến chào từ biệt sớm vậy?” Không biết từ khi nào mà Lí Vũ đã đi đến trước cửa động phòng, mang theo ba phần men say nhìn Tử Thanh, đôi con ngươi như muốn nhìn thấu nàng.
Tử Thanh ôm quyền, cười nhẹ: “Hôm nay không phải là ngày Lí
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-sinh-nhuoc-mong/393900/quyen-1-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.