Chiêu bài Vân Lai khách điếm đập vào trong mắt, từ thật xa đã thấy có một tiểu cô nương lo lắng đứng chờ trước cửa.
“Nhã Hề tỷ tỷ, người thực làm ta sợ muốn chết mà! Chỉ hơi không để ý một chút mà đã đi mất dấu rồi!” Thấy Nhã Hề cùng Tử Thanh xuất hiện trong tầm mắt, Lí Nhược đột nhiên cười tinh nghịch: “A? Thì ra là đã tìm được lang quân? Trách không được lại lập tức không thấy thân ảnh!”
Đỏ mặt đi xuống từ trên lưng Tử Thanh, Nhã Hề vội vàng tiến lên giữ chặt tay áo Lí Nhược: “Là ta không tốt, không nói với muội một tiếng, khiến muội phải lo lắng.”
Lí Nhược cười hì hì, liếc Tử Thanh một cái: “Thật ra ta cũng không lo lắng bao nhiêu, lo nhiều nhất là một người khác kìa.”
“Sư phụ…” Nghe thấy thanh âm Nhã Hề, một nữ linh nhân đeo mặt nạ từ trong khách điếm chạy ra: “Sư phụ người rốt cục đã trở lại!”
“Sư phụ?” Tử Thanh vừa thấy nữ linh nhân này liền bừng tỉnh đại ngộ, trách không được hôm nay lại nhận lầm Nhã Hề! Thì ra Nhã Hề là sư phụ của người này?
Ánh mắt mới nhìn thấy Tử Thanh, nữ linh nhân kia liền kinh hoảng tránh phía sau Nhã Hề: “Sư phụ, chính là người này hôm nay xông lên đài lôi kéo ta kêu loạn lên.”
“Ta….” Tử Thanh liên tục lắc đầu: “Lúc ấy ta tưởng ngươi là Nhã nhi.”
Nhã Hề vỗ nhè nhẹ lưng nữ linh nhân kia: “Đừng sợ, đừng sợ, Tử Thanh là người tốt, huynh ấy không có ác ý đâu.” Nói xong, Nhã Hề liền an nhiên cười
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-sinh-nhuoc-mong/393931/quyen-2-chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.