Ánh trăng nhàn nhạt phủ lên khắp thành Phạm Dương, hiếm hoi có được một buổi tối không mây không gió như hôm nay.
Toàn An phủ rất náo nhiệt, chỉ cần là quan viên trong phạm vi trăm dặm quanh Phạm Dương thì cơ bản đều đã đến phủ để tham gia dạ yến.
Không biết ai muốn nổi bật mà kiến tạo nên một toà sen chín tầng ở chính giữa hồ trong An phủ, cao thấp treo giữa không trung, khẽ đong đưa tựa như thể được sinh ra từ gió.
Yến tiệc được tổ chức bên hồ, tuy rằng không hợp quy tắc, nhưng lại phá lệ nổi bật. Ở địa phương đối diện tòa sen là chiếc ghế lớn phủ da hổ để An Lộc Sơn ngồi, hai bên đó đặt một dãy bàn vây thành hình cung, giống như chúng tinh củng nguyệt*.
(*các ngôi sao vây quanh mặt trăng)
Ánh đèn sáng lên, tiếng nhạc âm vang, một khắc cũng không dừng lại.
An Lộc Sơn nhiệt tình lôi kéo Cầu Lâm ngồi xuống vị trí dành cho khách danh dự, dần dần dạ yến náo nhiệt hẳn lên, ăn uống linh đình, tiếng khen tặng lẫn nhau liên miên không ngừng.
“Nói ta xem Cầu đại nhân, ngươi thấy phủ đệ này của ta có khí phái không?” Đôi mắt như chuông đồng của An Lộc Sơn nhìn Cầu Lâm nơm nớp lo sợ ngồi một bên, tựa hồ trong lời lại chứa lời.
“Thưa An đại nhân, đây thực có thể so với Đại Minh cung thứ hai.” Cầu Lâm cười bồi quỳ xuống: “Trách không được Quý phi nương nương cùng Thánh thượng đều muốn nhận đại nhân làm nghĩa tử, đại nhân trung thành và tận tâm, lần này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-sinh-nhuoc-mong/393951/quyen-2-chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.