“Khụ khụ…” Một trận ho khan kịch liệt làm cho Tử Thanh phải che miệng ngồi dậy, Đoạn phu nhân cùng Hoắc Hương cuống quít tiến lên đỡ lấy Tử Thanh.
“Tỉnh! Rốt cục cũng tỉnh!”
Tử Thanh nhíu mày, chỉ cảm thấy trong cuống họng vẫn còn mùi máu tươi nồng đậm, chỉ yên lặng nhìn Hoắc Hương: “Nhã nhi nàng…hiện tại nàng thế nào?”
Hoắc Hương thở dài: “Nàng uống chút cháo thì thật ra không có gì đáng ngại cả, nhưng mà huynh, đang êm đẹp lại thế nào mà cực bi công tâm* vậy?”
(*cực bi công tâm: quá bi thương dẫn đến ảnh hưởng tinh thần)
“Uống được ít cháo là tốt rồi, là rốt rồi.” Tử Thanh giãy dụa muốn xuống giường, lại bị Đoạn phu nhân đè lại: “Con hài tử này, bị bệnh thì nghỉ ngơi cho khỏe đi, còn muốn chạy đi đâu?”
Tử Thanh liên tục lắc đầu: “Vân Châu sắp nổi lên một hồi bão táp, con không thể ngã xuống được, nếu không tất cả chúng ta đều sẽ tai ương ngập đầu!”
“Cái gì?”
“Khụ khụ.” Tử Thanh giương mắt nhìn Hoắc Hương: “Toàn bộ mọi người trên dưới trong phủ, sau này phàm là việc ăn uống thì phải lưu tâm nhiều hơn, bên trong Vân Châu có một con sói hoang, tùy thời đều có thể hung hăng cắn chúng ta một cái.”
“Lục công tử! Lục công tử!” Tử Thanh vừa dứt lời, tiểu tướng vẫn đang trực ở cửa thành phía bắc liền vội vàng chạy vào: “Không tốt! Bên ngoài cửa bắc tựa hồ có cả ngàn quân mã tập kết! Hình như là đi về phía Vân Châu!”
“Điều ta lo lắng vẫn xảy ra!” Tử Thanh cả kinh xuống giường:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-sinh-nhuoc-mong/394017/quyen-3-chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.