Hôn mê một ngày một đêm, ban đêm canh ba, rốt cục Tử Thanh từ từ tỉnh lại.
“Công tử, rốt cục người đã tỉnh!” Đỗ y quan hưng phấn kêu to một tiếng: “Lão nô…lão nô đi nói cho phu nhân!”
“Đừng…khụ khụ!” Tử Thanh cả kinh gọi giật Đỗ y quan lại: “Ta không sao…Cũng đừng đi quấy nhiễu các nàng….Hiện tại ta chỉ nghĩ một chuyện…Mau đỡ ta đứng lên.”
“Công tử trong người có thương tích, người không thể loạn động a!” Đỗ y quan đè thân mình Tử Thanh lại.
“Ta sẽ trị thương…” Tử Thanh nhẹ nhàng cười: “Có một vài lời, không thể lại giữ ở trong lòng, ta muốn nói với Nhã nhi…”
“Công tử! Ngươi a…” Bất đắc dĩ lắc đầu, Đỗ y quan cũng thực không biết phải làm sao, tâm bệnh thì cần tâm dược chữa trị. Nâng Tử Thanh dậy, không quên dặn dò một câu: “Công tử ngươi nói thì nói, nhưng đừng quá kích động mà làm rách vết thương, ta cứu không được đâu.”
“Yên tâm…”
Đỗ y quan đẩy cửa ra, giúp đỡ Tử Thanh đi ra ngoài, thị vệ nha hoàn ở ngoài cả kinh: “Công tử người đây…”
“Suỵt…” Tử Thanh ý bảo bọn họ không cần kêu to, lo lắng khiến cho nữ nhân trong nội viện bị tiếng ồn đánh thức.
Nhất nhất im lặng, nhìn Đỗ y quan dìu Tử Thanh đến ngoài phòng Nhã Hề.
“Ngươi! Quả thực hồ nháo!” Mới vừa thay dược cho Nhã Hề, uống thuốc, Hoắc Hương mở cửa ra liền thấy Tử Thanh cười đứng ngoài cửa, giận dữ nói: “Ngươi không muốn sống nữa à?”
“Hoắc cô nương cớ giận…Ta chỉ là muốn nhìn nàng…”
“Ngươi!” Hoắc Hương chỉ có thể thở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-sinh-nhuoc-mong/394031/quyen-3-chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.