“Thực xin lỗi, ta không thể làm tổn thương nàng!”
“Có lẽ, có một ngày ta sẽ xúc phạm tới Nhã nhi, xúc phạm tới nàng…”
“Nếu thực sự có một ngày như vậy, nàng cũng sẽ không cần ta giống như thế.”
“Nàng cũng không thể lại làm việc gì ngốc nghếch được! ta không trả nổi cho nàng! Không trả nổi cho nàng!”
“Để nàng đi theo giúp ta mạo hiểm, đó mới chân chính là tàn nhẫn với nàng!”
…..
Một Tử Thanh khiêm tốn quân tử, một Tử Thanh lòng giấu bí mật, một Tử Thanh mày nhăn mặt nhíu, một Tử Thanh lấy tính mạng để bảo vệ, một Tử Thanh có gan gánh vác hết thảy…Đến tột cùng ta ở khắp nơi làm cái gì? Việc Tử Thanh ngươi làm, như thế nào lại là một chuyện hoang đường đến thế? Thích một nữ tử như vậy, thật sự là hoang đường sao?
Triều Cẩm đang phóng như điên bỗng nhiên ghìm cương ngựa, nâng tay xoa xoa đôi môi mình, run rẩy rơi lệ…
“Tử Thanh…” Vội ôm lấy ngực, trái tim Triều Cẩm như thể bị đao cắt.
“Biết nàng không có việc gì thì tốt rồi.”
Khuôn mặt tươi cười bình yêu của Tử Thanh hiện ra dưới đáy lòng Triều Cẩm, Triều Cẩm bừng tỉnh đại ngộ, ngươi là đang ép ta đi phải không? Thế nhưng ta lại ngốc đến nỗi ngay cả cái kế đơn giản ấy cũng đều không nhìn ra!
“Cho dù người trong thiên hạ không cần ngươi, Sử Triều Cẩm ta cũng sẽ không không cần ngươi!”
Triều Cẩm bịt chặt hai tai, liên tục lắc đầu, sao ta có thể quên được những lời nói của chính mình, có thể nào lại quên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-sinh-nhuoc-mong/394042/quyen-3-chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.