Tường thành cổ xưa của thành Trường An nguy nga xuất hiện trong tầm mắt, nơi tọa lạc hoàng đô đầy khí phách và tôn quý, phảng phất như thể hít sâu một hơi cũng đều ngửi được mùi huyết tinh từ ngàn năm quanh quẩn nơi trái tim.
Một thương đội người Hồ đứng ngoài thành Trường An, Tử Thanh cằm dán đầy râu ló đầu ra ngoài, cảnh giác nhìn xung quanh.
Nhã nhi, ta đến đây…Hít vào một hơi, không hiểu sao trái tim lại đau đớn không xua tan được.
Nay Lí Vũ không thể tương trợ, thân phận Đoạn phu nhân nếu bại lộ, nợ cũ năm xưa tính xuống thì sẽ rước họa vào thân, mà Đỗ y quan, cho dù trở lại đông cung, thái tử cũng sẽ không vì một linh nhân mà nguyện ra mặt cứu giúp, lúc này đây, chỉ có thể một mình tác chiến.
“Nương, Hoắc cô nương, lát nữa vào Trường An, mọi người tìm một khách điếm trú chân trước, trăm ngàn lần phải nhớ rõ, đừng để cho thị vệ vương phủ Hằng vương nhận ra.” Quay đầu nhìn Đoạn phu nhân cùng Hoắc Hương giả trang nam tử mặt đầy râu, Tử Thanh lại dặn dò.
Nói xong, Tử Thanh nhảy xuống xe ngựa, hơi ôm quyền với tướng sĩ Vân Châu đóng giả làm hộ vệ thương đội: “Dọc đường đi, đa tạ các vị bảo hộ, nếu ta tại Trường An có nháo loạn ra đại sự gì, Tử Thanh cầu chư vị hộ tống nương cùng Hoắc cô nương rời đi trước.”
Man Tử vỗ vai Tử Thanh: “Lục công tử quá khách khí rồi, ta cam đoan, nếu chỉ cần có gió thổi cỏ lay ta sẽ liền lập tức
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-sinh-nhuoc-mong/394076/quyen-4-chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.