Lại trở lại Vân Châu, vốn tưởng rằng là một mảnh đất khô cằn, nhưng ngàn lần không ngờ tới từ sau khi Ma Ô phóng hỏa xong, dân chúng lại lặng lẽ trở về, một lần nữa kiến tạo lại gia viên của mình.
Trên những đống đổ nát đã xây lên bức tường mới, cỏ cây một thời hoang tàn, nay được khai khẩn thành một mảnh ruộng mới vàng óng màu lúa chín.
Mỗi người ai cũng đều nghĩ Vân Châu vô dụng, người Đột Quyết sẽ không trở lại đánh cướp một mảnh đất khô cằn, lại có thể khiến cho nơi này lặng lẽ biến thành một mảnh thiên địa an bình.
“Mọi người nhìn! Là Man Tử! Man Tử đã trở lại!” Xa xa thấy Man Tử, bách tính Vân Châu kích động tiến lên đón.
“Ha ha, mụ nội nó! Ta đã trở về! Ta còn đem theo Lục công tử trở về nữa!” Man Tử vô cùng kích động, vén màn xe lên: “Lục công tử, ngài mau xuống dưới xem, mọi người đều ở đây, đều ở đây!”
Tử Thanh cười ôm Nhã Hề vẫn mê man xuống xe: “Mọi người mạnh khỏe là tốt rồi.”
“Lục công tử!” Dân chúng đột nhiên quỳ xuống: “Ngày đó nếu không có công tử, chỉ sợ chúng ta đã sớm chết, nào có ngày hôm nay, xin nhận một lạy của chúng ta!”
Tử Thanh vội vàng lắc đầu: “Không! Không! Là ta quá vô dụng nên mới khiến cho gia viên của mọi người bị hủy, nên là ta cúi đầu với mọi người mới phải.”
“A? Lục công tử, muốn bái thì cũng không phải ở nơi này, không phải ngài vẫn nói, đến Vân Châu liền muốn mở tiệc cưới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-sinh-nhuoc-mong/394081/quyen-4-chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.