Kèn hiệu của quân Đột Quyết bỗng nhiên vang lên ngoài thành Vân Châu, trống trận rền vang lên, như thể sét đánh giữa trời quang.
“Người…Đột…Quyết lại tới nữa!” Dân chúng Vân Châu nhịn không được mà phát ra một tiếng hét kinh hãi, chẳng lẽ lúc này lại phải rời nhà tha phương sao?
“Mọi người đừng hoảng, họa là do ta gây ra, để ta đi.” Tử Thanh nghiêm nghị mở miệng, kéo vải hoa đỏ thẫm trước ngực ra, cầm lấy tay Nhã Hề: “Nhã nhi, có nguyện theo ta cùng đi gặp Huyền Hoàng công chúa không?”
“Nàng đi đâu, ta sẽ đi theo đấy.” Nhã Hề nhìn lại Tử Thanh, từng chữ đầy kiên định.
“Ngươi muốn đi chịu chết sao?” Thanh soái giận dữ bật dậy: “Ngoan ngoãn ở chỗ này! Ta đi!”
“Ngài đi thì có ích gì?” Tử Thanh lạnh lùng hỏi lại: “Ta không phải hài tử mới sinh năm đó nữa, đây là chuyện ta nên đối mặt, không cần ngài nhúng tay.” Nói xong liền cười nắm tay Nhã Hề, bước ra khỏi đại đường phủ nha.
“Thanh…” Trái tim Đoạn phu nhân như treo lơ lửng trong lồng ngực, đây rốt cuộc là đã tạo nên oan nghiệt gì? Vì sao không có nổi một ngày thái bình!
“Thường nhi, ta sẽ không để cho Thanh nhi gặp chuyện không may!” Thanh soái vội vàng bỏ lại một câu, hoảng loạn đuổi theo.
***
Từng bước đi ra khỏi cửa thành phía bắc Vân Châu, thiết kỵ Đột Quyết đông nghìn nghịt đã vây chặt Vân Châu lại.
Một bạch mã từ giữa đám thiết kỵ phóng ra, trên lưng ngựa là một người mặc hắc giáp bạch bào, đôi mắt phượng lấp lánh, luôn ngẩng cao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-sinh-nhuoc-mong/394087/quyen-4-chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.