Tiếng nhạc vui mừng vang lên một khắc cũng không ngừng lại trong Thái Bình Quận vương phủ, đã nhiều năm rồi thành Trường An không có hỉ sự nào như thế. Giao bái thiên địa xong, sau khi kết thúc buổi lễ, Hoắc Hương liền được đưa vào hỉ phòng.
Tử Thanh nhất nhất cười bồi kính rượu tạ lễ với văn võ bá quan, lòng lại loạn như ma, rối bời đau đớn đến chết lặng.
Huyền Hoàng công chúa lặng yên đi tới phía sau Nhã Hề: “Cho đến giờ này, ngươi còn có thể giống như lúc trước, nói với bản cung rằng ngươi tin hắn sẽ toàn tâm toàn ý với ngươi không?”
Mặt mày Nhã Hề giãn ra: “Công chúa, vì sao người còn muốn chấp nhất chuyện đó làm gì?”
Có chút kinh ngạc Huyền Hoàng công chúa muốn từ trong ánh mắt nàng nhìn ra nỗi bi thương.
Nhã Hề cười nhẹ: “Ta vẫn như trước tin tưởng, Tử Thanh sẽ vẫn là một Tử Thanh toàn tâm toàn ý…Xin hỏi công chúa, cả đời này của ngươi, có từng gặp qua được một người vì ngươi mà bằng lòng chống đỡ cả nửa bầu trời không?”
Huyền Hoàng công chúa chấn động, cũng không trả lời Nhã Hề.
“Ta đã quá may mắn nên mới có thể gặp gỡ Tử Thanh, được nàng thâm tình đối đãi, cuộc đời này đã đủ trọn vẹn hạnh phúc.” Nhã Hề bỗng nhiên thở dài một hơi: “Công chúa không phải muốn nhìn ta khổ sở sao? Ta nghĩ công chúa người lầm rồi…Tử Thanh đồng ý cưới Triều Cẩm, ngược lại lại khiến ta cảm thấy nàng đáng kính trọng, ít nhất nàng có can đảm đi gánh vác những tình cảm nàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-sinh-nhuoc-mong/394148/quyen-5-chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.