Năm tháng như bàn tay vô tình, dễ dàng lấy đi những hồi ức và lời thề khi xưa. Càng muốn gắng nắm giữ thì càng trôi vuột đi nhanh.
Tuyết Yên nhìn Phạm Tinh, cứ cảm thấy ánh mắt Phạm Tinh rất kỳ lạ, ánh mắt hắn nhìn Lê Hiên, có oán hận, có e ngại, có hồ nghi, có không cam lòng.
Lê Hiên không cho bất cứ ai hỗ trợ, trong khoảnh sân rách nát này, Lê Hiên và Phạm Tinh lao vào đánh nhau.
Kiếm của Lê Hiên bắn ra ánh sáng như cầu vồng, lao thẳng đến trước mặt Phạm Tinh.
“Lưỡi đao bảy màu!” Nhan Hương kêu một tiếng, đứng dậy chân trước người Phạm Tinh: “Lê Hiên, thả hắn đi đi. Ta thê sẽ không gặp hắn nữa!” Lê Hiên buộc phải rút nhuyễn kiếm trong tay về.
“Nhan Hương, rời đi cùng ta đi, hán thật sự không phải của nàng, ở bên hắn chỉ có đau khổ thôi!” Phạm Tinh ôm lấy Nhan Hương.
“Vì sao ngươi cứ luôn nói chàng không phải của †a? Bọn ta cùng nhau đi qua khoảng thời gian lâu như vậy, ngươi dựa vào đâu mà nói vậy? Câu chuyện tam sinh tam thế lừa đảo đó à? Ta không tin!” Nhan Hương lộ vẻ bướng bỉnh gần như điên cưồng.
“Nàng đang nói cái gì, tam sinh tam thế cái gì?” Lê Hiên hỏi.
Đáy mắt Nhan Hương đỏ hồng, giữ chặt Lê Hiên: “Hản nói, tam sinh tam thế, ta chỉ có thể ở bên chàng, mà trong lòng chàng cũng chỉ có thể có ta” Lê Hiên nhằm lại mắt, rồi nhìn Nhan Hương: “Nàng vẫn như vậy. Muốn đi theo hắn không? Nếu như nàng muốn, nói không chừng ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-sinh-thac-hai-kiep-tham-tinh/922689/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.