Dương Thụ cầm dù không theo kịp bước chân của Lê Hiên, hắn chạy châm chậm che dù cho Hoàng thượng và Hoàng hậu suốt dọc đường.
Cát Tường thấy trên người Hoàng hậu toàn là bùn, Hoàng thượng cũng bị ướt, lập tức chuẩn bị nước và y phục để thay cho Hoàng thượng và Hoàng hậu.
Lê Hiên buông Tuyết Yên xuống: “Hầu hạ Hoàng hậu cho tốt.” Hắn quay người chậm rãi đi ra ngoài.
Tuyết Yên nhìn bóng dáng cao lớn của hắn chậm [ãi đi ra ngoài, đường nét cô đơn; tạo nên vẻ cô độc và tịch liêu không nói nên lời.
“Lê Hiên.” Tuyết Yên gọi hắn một tiếng, lấy túi bình an hình nửa vòng tròn nho nhỏ tinh xảo từ trong ngực ra đeo vào cổ hắn: “Phúc Thọ Trường Xuân!” Tuyết Yên khẽ nói.
Lê Hiên khẽ mỉm cười, ôm nàng, quay người đi ra ngoài.
Bất kỳ thắng lợi nào, bất kỳ thanh danh hiển hách của kẻ chiến thắng nào, cũng được dựng nên trên xương trắng, nhuốm đẫm máu tươi, thi thể tô điểm, Tuyết Yên hiểu rất rõ.
Nàng nằm trên giường, nghe tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài mãi đến hừng đông.
Tang lễ của Đậu Uyển Nhi vô cùng long trọng, giống như hôn lễ của nàng ta cách đây không lâu.
Tuyết Yên lặng lẽ làm những nghi thức mà Hoàng hậu phải làm. Nước mắt trên mặt không hề ngừng rơi, nàng không cảm thấy mình đang khóc, nàng giữ im lặng, song lại không kìm nổi nước mắt.
Trong cung yên tĩnh trở lại.
Người đến người đi, vội vàng như mộng. Công chúa dị quốc Đậu Uyển Nhi như bông hoa quỳnh, mặc dù đẹp tuyệt trân, song
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-sinh-thac-hai-kiep-tham-tinh/922804/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.