Tuyết Yên vui đến phát khóc. Sư huynh tìm được
sư phụ thật rồi, hơn nữa sư phụ lại hiểu biết chính
xác thuốc giải độc Tình Nhân.
Phải đánh giá tỉ mỉ mới phát hiện ra độc Tình
Nhân quả thực là thuốc rất tàn nhẫn.
Chế tạo độc Tình Nhân cần vĩnh viễn không quên,
cho dù sau này ngươi muốn quên người này cũng
không thể, Nhan Hương sẽ vĩnh viễn không bao
giờ quên mọi chuyện về nàng ấy và Lê Hiên, cho
dù kết cục như thế nào.
Mà thuốc dẫn giải lại là ký ức tình yêu, nói cụ
thể là cần quên đi tất cả tình yêu với người kia,
như vậy nàng làm thuốc giải, giúp Lê Hiên giải
độc, nhưng sẽ quên hán, quên đi tất cả tình yêu
say đảm với hản.
Ghi nhớ là thuốc, quên lại là thuốc giải.
Quả nhiên hàm chứa sự huyền diệu.
Về mặt tình cảm, đôi khi quên lại nhân từ hơn ghi
nhớ.
Thế nhưng nàng sẽ cam tâm sao? Sẽ cam tâm
quên đi tất cả mọi chuyện với Lê Hiên sao? Như
bây giờ có phải tốt hơn một chút hay không, ít
nhất còn có thể nhìn thấy hắn mỗi ngày.
Nếu như quên đi mọi chuyện với hắn, nàng còn có
thể yêu hân một lần nữa không? Sẽ còn muốn dây
dưa với hân không? Lê Hiên uống thuốc giải, sẽ
không chịu sự khống chế của Nhan Hương nữa,
thế nhưng nàng và Lê Hiên có thể trở lại lúc ban
đầu được sao?
Tuyết Yên rơi vào trầm tư.
Làm thuốc giải, từ đó quên Lê Hiên, thế nhưng Lê
Hiên sẽ quên nàng sao? Vậy có phải người còn
nhớ cũng sẽ rất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-sinh-thac-hai-kiep-tham-tinh/922873/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.