Diệu Diệu hơi nhăn mặt, nhẹ nhàng bước vào trong nhặt đống đồ chơi rơi dưới đất lên.
Cô mang tới đây rất nhiều, hai tay ôm không hết, khó khăn lắm mới cầm được một ít, vừa định xoay người rời đi thì "Ai nha" một tiếng ảo não.
Trì Ngọc cầm lấy con hổ vải, tự mình đi theo phía sau Diệu Diệu: "Nhóc con, muội đây là tha thứ ta rồi sao?"
"Còn lâu!" Diệu Diệu tức giận nói: "Huynh lừa gà của ta, ta sẽ không tha thứ cho huynh."
"Ta về sau sẽ tặng muội một trăm con gà, cả bạc nữa, muội xem, ta bị phụ thân đuổi khỏi nhà, bây giờ đã thảm như thế này rồi, thiếu chút nữa bệnh chết." Trì Ngọc nói xong, cố ý ho khan hai tiếng, Diệu Diệu lập tức nhìn lại, trong mắt tràn đầy lo lắng. Trì Ngọc thấy vậy bèn nói: "Phụ thân bảo chỉ khi nào muội chịu tha thứ thì mới cho ta vào nhà, bên ngoài lại vô cùng nguy hiểm, nếu ta chết ở bên ngoài thì phải làm sao?"
Diệu Diệu vội vàng: "Phi phi phi!"
Cô nghiêm khắc sửa lại: "Không thể nói mấy câu xúi quẩy này!"
Trì Ngọc rất nghe lời: "Vậy muội có tha thứ cho ta không?"
"..."
Diệu Diệu nghẹn đỏ cả mặt, lại không muốn đồng ý nhưng cũng không muốn nhìn cậu gặp chuyện không may, cảm giác khó xử muốn chết.
Hơn nửa ngày mới hít sâu một hơi lại thở dài ra.
Diệu Diệu không đồng ý nói: "Phụ thân không cho huynh về nhà chẳng phải là muốn huynh tốt hơn sao?"
Kẻ lừa đảo đừng hòng lừa cô thêm lần nào nữa, thái tử ca ca đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-than-chet-tran-da-tro-lai/1596021/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.