Toàn thân Tuần Tuần nhũn xuống, dùng chút sức lực cuối cùng gạt tay Trì Trinh ra khỏi người mình.
Trì Trinh nói: “Cô xem cô kìa, người khác liệu có biết tính tình cô nóng nảy đến thế không? Mắt cô nhìn kiểu gì đấy? Hận tôi à? Tôi đã làm chuyện gì đó quá đáng hay sao? Sao tôi lại cảm thấy mình tốt hơn cô rất nhiều. Ít ra tôi cũng không hề lừa gạt cô và càng không hề ép buộc cô. Tôi nói tôi yêu cô, đó là những lời thật lòng, nhưng từ trước tới nay tôi chưa bao giờ nói rằng sẽ lấy cô! Là cô tự ly hôn, tự tìm đến làm việc cho công ty tôi, rồi dùng chìa khoá mở cửa nhà tôi, trèo lên giường tôi, tất cả đều do cô tự nguyện. Đến ngày hôm nay, mỗi bước đi đều là sự lựa chọn của cô. Nếu có trách thì hãy trách cô đã tính nhầm nước cờ!”.
Tuần Tuần gật đầu liên tiếp, rồi khẽ nói: “Anh nói đúng lắm. Tôi không trách anh, anh yêu tôi như vậy, lại tốn nhiều tâm sức như vậy, làm sao tôi dám trách anh? Là tôi đê tiện, biết rõ là không bình thường mà vẫn còn lao đầu vào, thua cuộc là do tôi tự chuốc lấy”.
Tuần Tuần đảo mắt nhìn xung quanh tìm chiếc kẹp tóc, nhưng khi tìm được rồi thì không sao cầm chắc trong tay khiến nó rơi xuống đất, rồi lại đỏ mặt lên đi tìm, cuối cùng ngồi thụp xuống một hồi lâu. Trì Trinh xuống giường, lặng lẽ đến bên cô, cúi người định nhặt giúp, nhưng Tuần Tuần đã đứng phắt lên, lùi về sau hai bước, không nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-the-phu-thanh/1097822/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.