Sơn trang Minh Đăng, nơi hai người nghỉ lại là ngôi nhà chính trong khu nghỉ dưỡng lớn nhất trên Cốc Sơn Dương. Khi làm thủ tục, Tuần Tuần không lấy gì làm ngạc nhiên khi Trì Trinh luôn miệng tỏ ý xin lỗi với vẻ không thành khẩn rằng, sơn trang chỉ còn lại đúng một phòng trống. Khi hỏi thăm người phục vụ, Tuần Tuần được biết rằng việc thiếu phòng cho thuê là sự thực, nhưng nguyên nhân hoàn toàn không phải do ngành du lịch phát triển như lời của Chu Thuỵ Sinh, mà là hàng năm, cứ đến mùa khí hậu lạnh giá là lúc vắng khách du lịch, vì vậy sơn trang chỉ mở cửa đón khách ở ngôi biệt thự sát vách núi, và chủ yếu là đón tiếp đoàn khách nhỏ là những người yêu thích chụp ảnh, vì vậy số phòng dư ra chỉ còn rất ít, nhưng phòng để dành cho hai người là phòng tươm tất nhất, rộng rãi và bố trí đẹp nhất.
“Nếu cô thấy không yên tâm về tôi thì có thể cân nhắc tới các ngôi nhà gỗ, mặc dù ở đó không có nước nóng, không có máy sưởi, nhưng tôi đảm bảo chắc chắn sẽ có phòng trống…”, Trì Trinh nói với vẻ rất hiểu người khác.
Tuần Tuần hỏi: “Anh có đảm bảo rằng, nếu tôi đổi sang nhà gỗ rồi thì nửa đêm không nhìn thấy mặt anh không?”.
Trì Trinh chỉ cười, không trả lời.
Hệ thống lò sưởi trong sơn trang cũng làm cho người ta thấy dễ chịu, Tuần Tuần đặt hành lý xuống, ngắm nhìn căn phòng tiêu chuẩn hai người. Tuần Tuần đã hiểu ra, vì sao Chu Thuỵ Sinh đã bị Trì Trinh nói cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-the-phu-thanh/1097827/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.