Sáng sớm, Phù Lạc như thường lệ sớm thức dậy thu thập quần áo cần giặt.
"Cút ngay, kẻ điên này."
"Cút ngay, Vu bà này."
"Cút ngay, ôn thần này, bằng không chúng ta bẩm báo nha môn để người ta tới bắt ngươi."
Phù Lạc nhìn thấy một lão phụ nhân quần áo tả tơi, lảo đảo đứng trên đường. Mỗi gia mỗi hộ, mọi người đều ác ngôn nhắm vào bà, thậm chí có tiểu hài tử không hiểu chuyện còn dùng quyền đấm cước đá, phun nước miếng vào bà
Lão phụ nhân kia xiêu vẹo đi tới chỗ Phù Lạc, té xỉu dưới chân nàng. Phù Lạc theo phản xạ định nâng bà dậy, người quen biết Phù Lạc chạy nhanh tới nói: "Đại thẩm, đừng để ý tới bà ta. Bà ta là Vu sư, triều đình mệnh lệnh rõ ràng cấm Vu sư, nếu gặp đều giết không tha, đại thẩm đừng rước lấy phiền toái."
Phù Lạc cũng từng nghĩ tới việc không dây vào phiền toái, cứ bình tĩnh sống qua ngày ở nơi đây, nhưng thật sự không thể bỏ mặc lão nhân đáng thương này được.
Nhớ tới việc mình đã trải qua, nếu không phải Tăng đại thẩm hảo tâm, chỉ sợ nàng đã sớm không còn rồi. Cho nên nàng vẫn nâng lão nhân dậy, về nơi ở của mình.
Sau khi lão nhân tỉnh lại, có vẻ thần trí thật sự có chút không bình thường, tự nói tự đáp. Nói bà là hậu nhân của Liên Nguyệt hoàng hậu, vì Hiên Thị hoàng triều bạc tình bạc ý, nên sau khi Liên Nguyệt hoàng hậu mất, đã bốn phía hãm hại tộc nhân của nàng
Liên Nguyệt hoàng hậu, Phù Lạc biết, chỉ là không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-thuong/227002/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.