"Không có ăn, không có nhìn, thực nhàm chán." Mộc Mộc ai thán một tiếng
"Rộp rộp" !!
"Đợi chút nữa sẽ cho ngươi ăn nhé, ngoan đừng kêu nữa". Mộc Mộc vừa xoa xoa bụng vừa lẩm bẩm nói.
Ánh mặt trời ôn hòa, vạn dặm không mây, người trong trường thi đã bị quét sạch hơn một nữa, mãi đến khi
708, 709, 710, 711, 712.
Nhóm người Phượng Thiên Vũ bước lên, tiến vào cuộc thi khảo hạch.
Khảo hạch là một vị lão sư, mang theo một chút ngạo khí, cất giọng nói: "Năm người các ngươi chỉ cần đưa tay lên tảng đá kia, tảng đá phát sáng các ngươi sẽ được thông qua!
Phượng Thiên Vũ nhìn hắn một cái, không nói thêm cái gì, trực tiếp đi tới.
Đưa tay, đặt lên tảng đá!
Bá một cái, tảng đá sáng lên.
"Thông qua." Lão sư nói xong, tay cầm một khối huy chương đưa cho Phượng Thiên Vũ, tiếp tục căn dặn: "Buổi trưa ngày mai đến đây tập trung để tiến vào Đế Hoàng Thành, nếu ngươi đến muộn, liền bị loại khỏi danh sách!"
"Ừ." Phượng Thiên Vũ gật đầu thật mạnh, tỏ vẻ nàng đã nhớ kỹ!
Khảo thí xong, đã là buổi trưa.
"A Vũ, chúng ta đi ăn chút gì được không, thật sự đói bụng a!" Mộc Mộc lôi kéo quần áo Phượng Thiên Vũ như hài tử đung đưa làm nũng.
"Được." Vừa vặn Phượng Thiên Vũ nhìn thấy phía trước có một quán cơm liền tiến lên.
. . . .
"Mộc Mộc tỷ, tỷ ăn từ từ thôi, không sợ bị nghẹn sao?" Thanh Ngư nhìn Mộc Mộc ăn cơm như hổ đói, không khỏi lắc đầu !
"Nàng là như vậy đó, không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuc-hac-ma-quan-yeu-nhieu-hau/2280951/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.