Ngay tại lúc Mạc Túc cho rằng chính mình phải đập mặt xuống đất, thì bên cạnh đột nhiên xuất hiện một tia thanh phong, bên hông bỗng chốc căng chặt, sau đó khuôn mặt nàng đã ập vào một lồng ngực ngạnh bang bang.
Hơi thở lạnh lùng, chóp mũi quanh quẩn một cỗ mùi hương của người đối diện làm cho tình huống của Mạc Túc càng trở nên giậu đổ bìm leo.
Phảng phất là nắng hạn gặp được mưa rào, khiến cho cổ xúc động trong người càng thêm sục sôi.
Mạc Túc giương mắt, nỗ lực mở to mắt nhìn rõ người trước mặt, nhưng thần trí mơ hồ khiến nàng không thể nhìn rõ được là ai, chỉ thấp thoáng xẹt qua một trương cằm thon dài ẩn sau lớp mặt nạ bạc.
Nhưng bản năng của thân thể kháng cự cùng người lạ tiếp xúc, Mạc Túc miễn cưỡng cắn một chút đầu lưỡi, huyết tinh chi khí loang lổ trong khoang miệng, khiến nàng khôi phục một chút thần trí, Mạc Túc giơ tay muốn đẩy ra người đối diện, lạnh lùng nói:
"Buông ra!"
Mà Đế Mặc Thần lúc này cũng phát hiện nữ nhân trong lòng ngực có một chút không thích hợp, nhiệt độ thân thể cao đến dọa người, sắc mặt đà hồng, ngay cả giọng nói cũng nhiễm một tia sáp sáp.
Hành tẩu giang hồ nhiều năm như hắn, duyệt qua vô số nữ nhân muốn bò giường, tình huống này hắn sao có thể không biết?
Chết tiệt! Nữ nhân này không phải lợi hại lắm sao? Cư nhiên trúng loại dược vật cấp thấp này?
Còn một chuyện khiến hắn cực kỳ tức giận đó là, nàng thế nhưng còn quật cường chống chọi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuc-hac-mau-than-long-phuong-nhi-nu/1036896/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.