Đế Mặc Thần và hai đứa nhỏ nào có ngờ đến, người được bọn họ cho rằng vốn dĩ ngủ say lúc này đang dùng ý thức du đãng trong tinh thần hải của chính mình, Mạc Túc khoanh tay đứng từ xa, mặt mày lạnh lẽo nhìn hai mạt tàn hồn không chỉ xâm nhập dân cư bất hợp pháp, mà còn cãi nhau inh ỏi không dứt.
Hai mảnh tàn hồn đều là nữ nhân, một người khoác áo bào đen, ngũ quan minh diễm nhưng toàn thân tràn đầy lệ khí.
Có lẽ lúc chết đi nàng ở vào tuổi trung niên, cho nên biểu tình của nàng xen lẫn giữa sự tang thương và chết lặng.
Mà một người khác lại là thiếu nữ tuổi mới đôi mươi, thân khoác váy đỏ trương dương nhiệt liệt, nơi khóe mắt có một viên nốt ruồi đỏ càng tô lên nét vũ mị và kiêu căng ngạo mạn của nàng.
Thiếu nữ áo đỏ nhìn nữ nhân hắc y, biểu tình tràn đầy thống khổ hỏi:
"Mẫu thân! Ta đã làm xong sở hữu yêu cầu của ngươi, không tiếc đánh đổi sinh mệnh nguyền rủa kẻ thù, bao nhiêu năm trôi qua rồi, ngươi vẫn không thể thừa nhận ta sao?"
Nữ nhân hắc y cúi đầu không nhìn vẻ mặt khát vọng của thiếu nữ, thái độ hờ hững đáp:
"Bắc Minh Diễm! Sự tồn tại của ngươi chính là sỉ nhục lớn nhất đời ta.
Nếu không phải trong thân thể ngươi chảy dòng máu của họ Bắc Minh, ta đã sớm bóp chết ngươi từ trong trứng nước.
Ngươi chỉ là công cụ mà ta dùng để trả thù thôi!"
Lại lần nữa nghe câu trả lời vô tình như thế, thiếu nữ Bắc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuc-hac-mau-than-long-phuong-nhi-nu/532845/chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.