"Mị nhi, ngươi không thể thiện lương như vậy. Bằng không về sau sẽ nhận thiệt thòi." Trên bàn cơm, Tuyết Trùng Dương ăn một ngụm đồ ăn, nhìn Tuyết Mị thấm thía nói. Tuyết Mị cúi đầu, bộ trạng thụ giáo, kì thật lại ở trong lòng cười đáp. Nàng thiện lương? Trên thế giới này vốn không có người âm trầm, nàng tuy rằng không phải cái người đại gian ác, nhưng tuyệt đối là một người có tư tưởng phúc hắc. Đối đãi với địch nhân là tàn nhân, đối đãi với bằng hữu là chân thành. Điều kiện tiên quyết là nàng nhận định bằng hữu. Kiếp trước nàng độc lai độc vãng, căn bản không có bằng hữu.
"Dương, ngươi là đang nói cái gì thế, chẳng lẽ còn muốn Mị nhi trở nên ác độc?" Thủy Liên Nguyệt hung hăng trừng mắt nhìn Tuyết Trùng Dương, chất vấn nói.
"Nguyệt, đương nhiên không phải, ta chỉ là... " Dưới con mắt cường hãn của thê tử, Tuyết Trùng Dương nhu nhu miệng như thế nào cũng nói không được nữa.
"Hừ, mau ăn cơm, một chút cũng đừng nói gì nữa." Thủy Liên Nguyệt nhìn trượng phu tức giận nói, thời điểm ánh mắt chuyển hướng tới tôn nhi, nháy mắt trở nên ngàn vạn dịu dàng, gắp một miếng thịt đến bát của Tuyết Mị, dịu dàng nói: "Mị nhi, ăn nhiều thịt một chút, như vậy bộ dạng mới mau lớn."
"Tạ ơn nãi nãi, gia gia, nãi nãi cũng ăn nhiều một chút." Tuyết Mị nhu thuận gật gật đầu, nàng cảm nhận được vợ chồng Tuyết Trùng Dương đối với nàng là sủng ái cùng quan tâm, làm cho nàng ấm áp trong lòng, cha mẹ kiếp trước của nàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuc-hac-nu-thanh-than/60608/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.