Thích Tự không khỏi bị câu này của Phó Diên Thăng chọc cười, vừa mở video lên mà đã háo sắc thế rồi?
Hắn hờ hững uống miếng nước, hỏi: "Hôm nay là thứ năm mà, sao lại được nghỉ? Hai tiếng trước tôi còn thấy anh đang đi ăn ở nhà hàng Thiếu Nguyệt."
Phó Diên Thăng sửng sốt, ánh mắt cũng kiềm chế lại bớt: "Cậu coi tôi à?"
Được người yêu "giám sát" trên từng cây số cũng như một loại hạnh phúc, bởi rõ ràng điều ấy chứng tỏ Thích Tự để ý hắn. Ngữ khí của Phó Diên Thăng bất giác trở nên dịu dàng hơn: "Nãy tôi đi xã giao."
Thích Tự lau tóc tiếp: "Với ai?"
Phó Diên Thăng: "Thương gia A, thiếu gia B, quan chức C."
Thích Tự nghe xong một loạt ABC cũng thấy nhức óc, khựng tay lại hỏi: "Không nói được?"
Phó Diên Thăng chỉ có thể "ừ".
Thích Tự cũng không gặng hỏi thêm, gật đầu nói "Thế thôi" rồi thôi. Hắn biết vì bối cảnh đặc biệt nên đối phương không thể để lộ ra một vài vấn đề dính dáng đến nhiệm vụ, tình trạng này đã trở thành bình thường trong những cuộc nói chuyện của hai người.
Phó Diên Thăng nói thêm: "Đáng ra định ở đến chiều, nhưng một người có việc đột xuất phải về trước, cho nên bọn tôi tan tiệc luôn. Bên công ti cũng đã hòm hòm, cấp dưới thì có việc để làm hết rồi nên tôi về nhà sớm, nghĩ thấy sắp đến giờ đi ngủ bên đó, mới đợi để video call với cậu."
Thích Tự cười nói: "Thế thì "được nghỉ" cái gì, rõ ràng là anh trốn làm."
"Cậu nói thế nào thì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuc-hac-quyet-dau/247663/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.