Thích Nguyên Thành giận đến tối mắt, thiếu điều ngất đi. Ông nhìn quanh một lượt, đang định tìm vật gì khác để đánh cho "đứa con bất hiếu" này tỉnh người ra thì đã thấy Thích Tự khuỵu gối, chậm rãi quỳ xuống trước mặt mình.
"Ba..." Thích Tự chống hai gối lên đất, ngửa đầu nhìn ông, từ tốn nói, "Con biết mình đã khiến ba thất vọng, cũng biết hiện tại ba khó lòng nào chấp nhận được sự thật này, nhưng bảo con buộc mình phủ nhận tình cảm dành cho anh ấy, thì con không làm được... Ba muốn đánh muốn mắng con đều chịu, nhưng không phải là vì muốn ép ba đồng ý, chỉ xin ba cho con vài năm... Hiện tại con mới 22, ba từng trải hơn con, hẳn sẽ cảm thấy con thật ngu ngốc, tùy hứng, tự rước khổ vào người. Hơn ai hết, con biết quyết định của mình lúc này chưa chắc đã đủ "trưởng thành", cũng chẳng chắc gì bản thân có thể cùng đi với Phó Diên Thăng đến hết một đời. Nhưng mà, anh ấy sắp đi rồi, cuối tháng sau sẽ rời khỏi Tư Nguyên, sẽ rời xa con... Con biết chừng mực, nếu ngày nào đó có thể buông bỏ đoạn tình cảm này, con thề sẽ không dây dưa với bất kì người đồng giới nào khác, chuyện lấy vợ sinh con sau đó cũng tùy ba sắp đặt... Nhưng nếu như, nếu như không buông được..."
Nói đến đây, Thích Tự cũng lặng thinh, không biết là chưa nghĩ xong "nếu không buông được" thì thế nào, hay vốn dĩ đã quyết nhận lấy định mệnh này cả đời.
Ánh mắt hắn thâm trầm, nét mặt ưu thương, ngữ khí
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuc-hac-quyet-dau/247668/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.