San San ngủ thẳng đến giữa trưa, ánh mặt trời sáng lạn chiếu vào người cô đang lười biếng trên giường.
Sau một lúc lâu cô mới nhớ ra, chính mình đang ở nhà của Lâm Tường.
Rất kỳ quái chính mình luôn đề phòng người khác giới, cư nhiên lại ở cùng nhà với một nam nhân như vậy. Cô dụi mắt, đi ra phòng ngủ, phát hiện Lâm Tường đang nằm trên sopha, ngủ vẫn chưa tỉnh, khoé miệng chảy ra nước miếng, trên tay còn cầm một bản văn kiện.
Cô bất giác buồn cười, đi qua đi lại, đem những văn kiện bị vứt rải rác sửa sang lại để cùng nhau.
Lấy đi tập văn kiện trong tay hắn, hắn bỗng nhiên tỉnh, vẻ mặt dại ra đứng lên, biểu hiện trên ánh mắt hoảng sợ: “Như thế nào lại đứng phía sau?”.
Hai người gọi cơm, ăn xong, hắn hỏi: “Nhà cô ở chỗ nào? Tôi đưa cô về”.
Cô sửng sốt một chút, ảm đạm nói: “ Không cần… Tôi không có nhà.”
Đúng vậy, năm năm trước cô vốn không có gia đình, mười năm tuổi cô đã bắt đầu ở trong cô nhi viện, cô đã quên gia đình là gì rồi.
Hắn kinh ngạc nói: “Làm sao có thế… Ai cũng đều có gia đình…”
“ Nhưng tôi không có” Cô đứng lên, chạy ra khỏi cửa.
“Đợi chút” Hắn vội mặc thêm quần áo rồi đuổi theo ra ngoài, ở trong thang máy ngăn cô lại.
“ Cô không phải nói cô không có gia đình sao? Vậy cô còn muốn đi đâu?”.
“ Tôi về trường học”
“Tôi đưa cô đi”.
“ Không cần”
“Đừng dong dài”
Hắn mạnh mẽ giúp làm cho cô không thể cự tuyệt,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuc-hac-tong-giam-doc-dung-an-ta/1715833/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.