Bác sĩ vội tới kiểm tra thân thể cho Luật Hạo Thiên.
” Tốt lắm, khôi phục rất tốt, trừ trí nhớ còn chưa hồi phục, những cái khác đều giống như người thường.”
” Cám ơn ông, bác sĩ.” San San vui vẻ nói,” Vậy anh ấy có thể đi lại được không?”
” Có thể, nhưng phải chú ý không thể để quá mệt.”
San San cao hứng, tiễn bác sĩ, cô hỏi Luật Hạo Thiên:” Anh có muốn ra ngoài một chút được không?”
Anh giống như một đứa trẻ dùng sứ gật đầu, cô cười vui vẻ, sờ sờ đầu anh:” Tốt lắm, chúng ta từ từ ra ngoài.”
Nói xong, cô đưa tay đỡ anh, như anh lại phủi đát một cái nhảy xuống.
” Anh này! Anh cứ như vậy, chỉ sợ sẽ bị chấn thương lần nữa.” Cô tức giận trừng mắt anh, anh lại giống như đứa trẻ thè lưỡi, vừa chạy vừa nhảy ra ngoài.
” Anh đứng lại cho em……” Cô đuổi theo, vội la lên:” Anh như vậy không được, mau dừng lại……”
Đuổi theo anh vào trong thang máy, anh nhấn vào lầu một, cô cười nói:” Rất thông minh!”
Anh nhíu mày nói:” Anh chỉ mất trí nhớ, không có ngu ngốc.”
” Đáng ghét! Khen anh còn cãi lại!” Cô trừng mắt nhìn anh, tay ôm lấy cánh tay của anh.
Đây là lần đầu tiên cô than mật kéo tay anh như vậy, cho dù ở cô nhi việ, cô yếu đuối, cùng anh lãnh khốc, cũng chưa từng như thế.
Như vậy mới là tình yêu cuồng nhiệt trong tình bạn, San San giống như tìm được hương vị yêu thương.
Ngọt ngào, ngọt đến trong lòng……
Đi vào trong hoa viên, cô như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuc-hac-tong-giam-doc-dung-an-ta/1715912/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.