Màn đêm như nước, lá cây trong hoa viên vang xào xạt.
San San tắm rửa sạch sẽ, nhưng lại không rửa được phiền muộn trong lòng.
Vì sao?
Cô vừa mới bắt đầu một tình yêu khác, một cuộc sống mới, hẳn là cảm thấy thoải mái mới đúng, nhưng vì sao, cô cảm thấy càng thêm trầm trọng?
Lúc ở chũng với Giang Trục Thủy, anh ấy luôn kiếm biện pháp cho cô quên mất phiền não, anh ấy có một loại sức mạnh làm cho người ta an tĩnh lại, có lẽ là cảm giác an toàn.
Nhưng khi cô ở một mình, những lo lắng lại nối gót xuất hiện.
Phủ thêm áo đi tới công viên, lại thấy dưới cây có một người, nhìn lên, chính là đại thiếu gia Lâm Tường.
” Đại thiếu gia, anh làm sao ngồi ở chỗ này?” Cô đi ra phía trước.
” Nga, San san.” Lâm Tường ngẩng đầu nhìn cô, cười vỗ vỗ bên cạnh mặt cỏ,” Ngồi lại đây!”
San San cũng không khách khí, đặt mông ngồi ở bên cạnh hắn.
Ánh trăng như nước, lẳng lặng chiếu vào vai hai người.
Hắn chỉ một ngón tay, chỉ vườn hoa viên này:” San San, nơi này nhiều hoa như vậy, cô thích hoa nào?”
San San lắc đầu:” Tôi không thích hoa.”
” Làm sao có thể? Phụ nữ đều thích hoa!”
” Nhưng tôi không thích……” Cô cúi đầu:” Không thích……”
” Vì sao?”
” Vì hoa sẽ tàn héo, tôi không thích mấy loại hoa ngắn ngủi này, so với mấy đóa hoa xinh đẹp này, cô thích cây hơn, tùy ý mưa gió cũng không ngã xuống, trăm năm cũng không ngã.”
Từ nhỏ đến lớn, đối cô mà nói, sinh tồn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuc-hac-tong-tai-dung-an-ta/1791475/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.