Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Qua tháng hai, lúa ngoài đồng đã dần chắc hạt, đợi thêm tháng nữa là có thể thua hoạch. Nông dân vẫn cần mẫn đi loại cỏ, bón thêm phân cho lúa, tất cả đều chờ mong một vụ mùa bội thu. Trên bờ đê, trâu bò thong thả gặm cỏ, trẻ chăn trâu chơi đùa chạy nhảy, tiếng cười rộn rã, mấy cụ già ngồi nghỉ ở ngôi miếu hoang mỉm cười lặng lẽ….Đã quá lâu rồi họ không trông thấy cảnh làng quê yên bình đến vậy, từ khi vua Dục Tông tử trận,cả nước không được ngày nào yên. Hết chiến tranh với Chiêm Thành thì đến bạo loạn, không thì lại hồng thủy thiên tai, năm nào trời thương cho được mùa thì phải nạp phú thuế nặng, làm mãi làm mãi mà chẳng đủ ăn, lũ cháu nhỏ xanh xao vàng vọt, lúc nào cũng đói…..Nghĩ lại mà đau, mà xót….cũng may, nhờ ơn tướng quân, tất cả đều tốt lên…..
Trên đường cái quan, Đại Hải cùng Lê Toàn cưỡi ngựa song song mà đi, hôm nay hắn đi thị sát tình hình trấn. Đường cái quan tuy vẫn chỉ là đường đất nhưng được nên rất chắc chắn, ngày mưa đi không sợ sụt lún, đây là công sức của mấy nghìn nạn dân làm ngày làm đêm mới được như vậy, không phải hắn không làm được đường gạch hay đường xi măng, mà là chưa thể làm bây giờ. Thất phu vô tội, hoài bích có tội, xi măng phải nói là vật tư chiến lược, không dễ dàng hở ra, bằng thế lực của hắn bây giờ chắc chắn không giữ được bí mật của xi măng, dễ bị người mơ ước. Thương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuc-hung/844451/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.