Trong tình huống chỉ mành treo chuông, cổ tay Độ Nhược Phi khẽ nhích, mũi kiếm chỉa vào bụng của quái vật kia, thoáng chặn lại thế tới của nó.
Miệng vết thương của nó không chảy máu, hiện tại Độ Nhược Phi đã xác định nó không phải người, vì thế giơ chân lên hung hăng đạp một phát, đạp nó bay về phòng thử đồ, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại rồi dùng cả người chèn lên, rồi hô: "Khâu Sam mau tới đây!"
Khâu Sam gần như đã hiểu được người ở bên trong phòng thử đồ đã bị lây nhiễm nhưng vẫn còn ý thức, nhưng Khâu Sam không hiểu vì sao tên đó lại có hành vi công kích.
Đằng sau tấm cửa mỏng manh là những tiếng va đập vang dội không ngừng, cái tên ở bên trong không ngừng kêu gào, dùng lực tông cửa, tựa hồ sắp phả cửa nhào ra.
Khâu Sam đi đến cạnh cửa, há miệng phát ra gào khàn khàn trầm thấp làm con người ta run sợ. Loại âm thanh này không hề cần kỹ xảo, nhưng con người lại rất khó phát ra, bởi vì trong giọng của xác sống không hề có sự sống.
Cho dù Khâu Sam có thể phát âm rất nhiều từ, thậm chí có thể thong thả nói hoàn chỉnh một câu, nhưng khi cô phát ra tiếng gào theo bản năng này, nó vẫn khiến con người ta không thể bỏ qua cái loại cảm giác tính mệnh bị đe doạ.
Hình Bác Ân đứng ngay sau Khâu Sam, nàng thấy mái tóc cắt ngắn của Khâu Sam, chiếc cổ tái nhợt, trên cổ còn đeo một cái còi. Nàng bỗng nhiên vươn tay, gỡ chiếc còi khỏi cổ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuc-sinh-ky-luc/2497217/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.