Ngón tay kia hơi lạnh chạm đến làn da nàng, Lý Mạn chỉ cảm thấy da đầu run lên, lui mạnh về phía sau vài bước, ở bên ngoài bệ bếp, trừng hắn, “Huynh làm gì?”
“Giúp nàng gãi ngứa mà.” Lý Ngôn nói như đương nhiên, mười ngón tay mở ra, giương nanh múa vuốt hướng thân thể nàng duỗi ra.
“Đừng tới đây.” Lý Mạn hoảng sợ thân thể lui lại trong bệ bếp.
Lý Mặc đứng dậy, thấy nhị đệ chỉ giơ tay, nhưng không phải thật sự muốn chạm vào Lý Mạn, nhẹ nhàng thở ra, nhưng bất đắc dĩ đành la đệ đệ ngưng lại, “Nhị đệ, đừng làm rộn.”
“Ha ha, thật đúng là nhát gan.” Lý Ngôn rút tay lại, tâm tình thực tốt cười to.
Lý Mạn biết hắn trêu đùa mình, bởi vậy càng thêm buồn bực trừng hắn, người này rất đáng giận, mới sáng sớm đã như vậy, huống chi, nàng là em dâu hắn mà, không biết thu liễm một chút sao? Vẫn là ở cổ đại này thoáng hơn hiện đại sao?
Thấy sắc mặt nàng không đúng, Lý Mặc cũng hung hăng trừng mắt nhìn Lý Ngôn, “Nhị đệ, đệ vừa rồi hơi quá đáng, sẽ dọa nàng sợ.”
“Đại ca, đau lòng?” Lý Ngôn đột nhiên tới gần Lý Mặc, cúi đầu chế nhạo một câu.
Lý Mặc thần sắc cứng đờ, cũng không nói lời phủ nhận.
Lý Ngôn nhẹ nhàng cười, không nói nữa, xem Lý Mạn cắn môi còn nhìn mình lom lom, chỉ cười làm lành nói, “Được rồi, đùa với nàng thôi, vừa rồi thấy cảm xúc nàng không đúng, như thế nào? Có tâm sự?”
Ánh mắt người này thật đúng là độc, Lý Mạn làm bộ nghe không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuc-the-doanh-mon/2229922/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.