Tô Miểu nhìn chiếc xe đạp leo núi đen tuyền FRW của mình, hoàn toàn không có lắp ghế sau.
“Làm gì có chỗ ngồi chứ?”
Trì Ưng đặt bàn đạp bánh sau xuống: “Bước lên phía sau.”
Tô Miểu nhìn bàn đạp nhô ra từ giữa lốp xe, đột nhiên nhớ tới Tần Tư Dương thường đứng trên xe đạp của Trì Ưng, và một nhóm người lao xuống dốc đứng ở cổng trường với tốc độ cao, thật đáng sợ.
“Nguy hiểm quá, có khi nào sẽ ngã xuống không?”
“Đứng phía sau hay ngồi phía trước, cậu có thể lựa chọn.” Trì Ưng xoay người, dùng nửa người đối diện với cô.
Tô Miểu nhìn thấy thanh chắn ngang phía trước xe, không khỏi có chút nóng tai, chần chừ một hồi, nắm lấy góc áo của anh, bước lên.
Trì Ưng ngay lập tức đỡ chiếc xe đạp, để cô đứng vững phía sau.
“Chuẩn bị xong chưa?”
“Ừ.”
“Giữ vững nhé.”
Tô Miểu do dự vài giây, cuối cùng đặt đôi tay lên bờ vai rộng của anh.
Đây là lần đầu tiên cô đụng chạm trực tiếp vào anh như vậy, xuyên qua lớp vải quần áo của anh, cô vẫn có thể cảm nhận rõ ràng xương cốt của anh rắn rỏi, giống như cầm một tảng đá ấm áp.
Cảm giác duy nhất, chính là cứng.
Cô nhìn làn da gáy màu lúa mạch của thiếu niên, mái tóc ngắn đen nhánh, chiếc áo khoác đồng phục kiểu âu phục còn được nâng đỡ bởi bờ vai rộng, có thể thấy được khung xương căng tràn sức lực của anh.
Từng mảng da thịt trên người anh đều toát ra sức hấp dẫn chết người.
Tô Miểu vô tình nghiêng người về
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuc-ung/1783648/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.