Tô Miểu vừa ra khỏi văn phòng đã thấy ủy ban ngữ văn và hai nam sinh trong lớp vội vàng chạy đến: ""Cô Tô, không xong rồi!""
""Sao vậy?""
""Vừa rồi khi em đi tìm Thang Nguyệt..."" Ủy ban ngữ văn ôm ngực thở hồng hộc nói: ""Nghe Vương Tử Cường và Từ Lâm nói, Thang Nguyệt ở bờ sông, hình như... hình như...""
Không đợi cô bé nói xong, Tô Miểu đã lập tức ý thức được không ổn: ""Mau dẫn cô đi!""
Vương Tử Mạnh và Từ Lâm, hai nam sinh đến báo tin vội vàng mang Tô Miểu đi về con sông bốc mùi trong ngọn núi phía sau trường học.
Trước kia mọi người tránh rãnh nước bẩn này còn không hết, bây giờ lại có rất nhiều học sinh tụ tập xung quanh ồn ào chưa từng có trước đây.
Nghe nói có người ầm ĩ muốn tự sát, một truyền mười mười truyền trăm, dọc theo con đường này còn không ngừng có học sinh la lối om sòm chạy tới, muốn đứng ở đường cạnh bờ sông xem trò hay.
Lúc Tô Miểu chạy đến đã thấy Thang Nguyệt đứng ở phía xa trên cầu, cô bé đã trèo ra ngoài lan can, giẫm lên phần lan can chỉ đủ đặt một chân, sợ hãi nhìn dòng nước chảy róc rách bên dưới.
Chu Di Lộ cũng đứng ở bờ sông, con nhóc đang đứng cùng một đám anh chị, châm chọc khiêu khích nói.
""Muốn nhảy thì nhảy nhanh lên!""
""Tao nghi ngờ mày đang làm trò đấy.""
""Hôm nay không nhảy thì không phải người Trung Quốc nha.""
""Cầm tiền rồi còn giả vờ đáng thương, đúng là không biết xấu hổ.""
""Đúng vậy.""
...
Tô Miểu vội vàng chạy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuc-ung/200467/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.