Edit: kaylee
Trên người Kỳ Vân luôn là lạnh lùng, Diệp Kiều thì khác, bất luận lúc nào đều ấm áp dễ chịu.
Trong nháy mắt môi đụng tới gương mặt của nam nhân, có chút nóng, nóng làm Kỳ Vân đều cảm thấy có khí nóng khó hiểu.
Chỉ là Diệp Kiều cũng không phải thật sự có việc muốn tìm hắn, không đợi Kỳ Vân phản ứng, Diệp Kiều giống như là đã hoàn thành nhiệm vụ nào đó, ôm lò sưởi tay, lại lộc cộc chạy trở về.
Tới mau, đi mau, như là một cơn gió.
Tuy rằng Tiểu Tố không phải lần đầu nhìn thấy hai vị này thân cận, nhưng lúc này vẫn là bị ngượng đỏ mặt.
Thấy Kỳ Vân không nói không động, Tiểu Tố cũng không ở nơi này trêu chọc, xách theo cây chổi chạy ra.
Kỳ Vân lại là sờ sờ chỗ còn ấm áp trên mặt, suy nghĩ một hồi mới phản ứng lại, đây là mình đã dạy nàng.
Cái gọi là một chuyện nhỏ phu thê phải làm khi phân biệt, trước nay Kiều Nương đều ghi tạc lời hắn nói ở trong lòng.
Kỳ Vân cảm thấy đầu mình bị chia làm hai nửa, một nửa là ghét bỏ mình soạn lời nói lừa dối nương tử, bên kia lại là ngọt như là ăn mật đường.
Khóe miệng nhếch lên, Kỳ Vân từ cửa viện nhìn bên trong vườn hoa, bên trong xác thật là có vài cây là hắn thích, thích thì thích bọn chúng ở lúc trời lạnh còn có thể nở rộ tươi sống.
Nhưng hiện tại thời thế đổi thay, hắn thích vẫn là tươi sống, lại không hề là hắn bệnh tật chỉ có thể nhìn ngắm hoa cỏ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuc-van-kieu-nuong/2608355/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.