Những ánh đèn đuốc sáng trưng không ngừng lao tới, vòng vây đồng loạt khép lại.
Đạo tâm phẳng lặng của Tần Mộng Dao vẫn trong sáng như gương, không một mảy may dao động. Hai mươi tám chiếc thuyền vây công, thoạt nhìn có vẻ hỗn độn song thực ra đã chia thành ba tổ. Hai tổ trái phải, mỗi tổ mười chiếc, ở giữa chỉ có tám chiếc, giữ khoảnh cách hơi lùi xuống phía sau.
Hảo thủ thực sự hẳn là bên trên tổ thuyền tám chiếc kia.
Tần Mộng Dao bình thản đứng yên, xiêm y phất phơ giữa mặt hồ lộng gió, chẳng khác nào tiên nữ đang đằng vân giá vũ.
Hai mươi tám chiếc thuyền trước sau, chẳng mấy chốc đã ép sát tới. Hỏa tiễn đều đã lên cung, chỉ chờ lệnh là phóng ra đốt cháy chiếc thuyền nhỏ.
Lãng Phiên Vân điềm nhiên ngồi giữa lòng thuyền, đầu đội nón trúc, thân khoác áo tơi, thần thái vẫn ung dung như không để cả mấy trăm địch nhân trong mắt.
Khoảng cách hai bên cuối cùng cũng xuống dưới một tầm tên.
“Vụt, vụt!”
Hơn một trăm mũi hỏa tiễn từ tổ thuyền bên phải bay vút lên bầu trời đêm, tạo thành những đường cung lửa nhằm chiếc thuyền buồm nhỏ của Tần, Lãng hai người phóng đến. Ánh lửa di động in trên mặt hồ một màu hồng huyết, vừa mỹ lệ vừa vô cùng đáng sợ.
Tần Mộng Dao cảm thấy phía sau lưng nàng có một mái chèo đâm vào trong nước.
Đôi mắt nàng đang dõi nhìn về phía trước, không trông thấy Lãng Phiên Vân hạ chèo, thậm chí còn không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, song tâm linh phẳng lặng lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuc-vu-phien-van/167212/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.