Xung quanh người đi kẻ lại tấp nập, nhưng đa số đều là dáng vẻ vội vã, không ai chú ý đến hai cô gái đang ôm nhau ở cổng ra vào.
Ý thức được Sầm Khê cũng không để ý điều này, An Đông cúi đầu ghì chặt ôm lấy vai cô, môi cong lên cười nhỏ nói: "Không có... Mình rất muốn ôm cậu."
Sầm Khê ở góc độ mà cô ấy không thể nhìn thấy, môi cũng khẽ cong lên.
Nơi này rất đông người, ôm vài giây rồi hai người mới buông nhau ra, An Đông một tay cầm trà sữa, một tay nắm lấy tay cô: "Sầm Khê, chờ lâu phải không? Chúng ta đi thôi."
Lúc ôm vừa rồi có thể cảm nhận được, trên người Sầm Khê đều tỏa ra hơi lạnh.
Lại nhìn thấy Sầm Khê cúi mắt nhìn xuống, ánh mắt dừng lại ở nửa th*n d*** của cô ấy.
An Đông hôm nay mặc váy. Cô chưa từng thấy An Đông mặc váy.
Hơn nữa lại là kiểu váy liền áo bằng vải dệt kim mềm mại, ôm sát đường cong cơ thể.
Vừa nãy An Đông ra khỏi nhà ga lúc đông người, cô vội vã tìm kiếm khuôn mặt của An Đông, chỉ thấy An Đông mặc chiếc áo len màu vàng nhạt dài tay mà cô chưa thấy lần nào, lại không chú ý tới nửa th*n d*** mặc gì.
An Đông chú ý tới ánh mắt của cô, thần sắc vừa xấu hổ vừa ngại ngùng, cúi đầu cười khẽ một tiếng.
Cô ấy vừa cúi đầu, Sầm Khê lại thấy cô ấy không giống như ngày thường dùng dây thun đen buộc đuôi ngựa, mà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phung-xuan-huu-mao-nhi/2903359/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.