Khi Cảnh Tịch khó khăn đứng dậy đưa bài làm vào tay Cảnh Triều mới trôi qua một tiếng mười phút. Trừ bỏ năm phút đầu tiên Cảnh Tịch cầm viết nhíu mày chăm chú nhìn đề kiểm tra không viết chữ nào ra, đây mới là trình độ chân chính của nhóc con.
Cảnh Triều không muốn lãng phí thời gian cho những câu hỏi không đáng nên lúc chiều, cậu nhóc trực tiếp hỏi giáo viên dạy tiếng Anh của Cảnh Tịch xin đáp án, cậu nhóc cầm cây viết đỏ lên, nghiêm chỉnh đánh giá.
Đầu bút vạch trên mặt giấy rẹt rẹt, theo những nét mực màu đỏ lọt vào tầm mắt, mặt Cảnh Triều cũng càng lúc càng trở nên nghiêm túc và thâm trầm, đầu của Cảnh Tịch thì càng lúc càng thấp như muốn chui vào trong ngực. Cảnh Triều ung dung nói, giọng điệu an ủi.
"Ngẩng đầu lên, cũng nên đi gặp người."
Cậu biết rằng không thể dấu diếm.
Cảnh Triều không có ý trực tiếp muốn động thủ, ngay cả vẻ mặt cũng thản nhiên và thờ ơ.
Cậu cầm lấy ba bài mới làm này cùng các bài kiểm tra mà Cảnh Tịch đã làm ở trường trước đó. Cảnh Triều cảm thấy chuyện này nên cho chú ba của mình một lời giải thích, dù sao cũng bị con trai lợi dụng tính toán, không ai đủ tư cách thay thế dạy dỗ.
...............
"Lợi hại nha!"
Trong lời nói của Cảnh Trăn không có sự châm chọc, thậm chí có chút ngông cuồng phóng túng. Mắt anh đảo qua hai anh em đang một trước một sau. Tay Cảnh Triều đang nắm chặt như để đè nén
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuong-chu-canh-gia-gia-phap/1989192/chuong-20-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.