Cảnh Chí ra cửa không đến một phút đồng hồ, Phương Chu liền xách theo hòm thuốc bước vào cửa, đêm nay lượng công việc còn nhiều hơn so với trực ban ở bệnh viện. Anh cảm thấy, mình hẳn là kiêm chủ nhiệm lẫn chủ trị, những công việc cơ sở bôi thuốc , thay thuốc không cần chính mình làm mà mình lại thuần thục nhất.
Cảnh Triều có chút mắc cở.
"Chú út! Chú còn giận con sao?"
Phương Chu chỉ lo pha thuốc mỡ, thật lâu mới nói:
"Là chú không nên dạy con này đó, chú đang tức giận bản thân mình."
Cảnh Triều quay lại kéo kéo vạt áo ở nhà của Phương Chu, nhận sai cũng rất nề nếp.
"Là con làm chú thất vọng, còn trộm hộp thuốc --"
Nhận sai với chú út cùng với thỉnh gia pháp đối mặt với ba mình là rất khác nhau. Người sau là gánh vác, người trước càng là mang theo làm nũng pha lẫn cầu xin tha thứ.
Phương Chu đưa tay không dính thuốc mỡ đánh vào cái ót Cảnh Triều một cái.
"Con còn biết đó là trộm nha!"
"Con biết không thể gạt được chú, cũng không thể gạt được chú ba và ba. Nhưng vì lúc đó Tiểu Tịch tin tưởng con như vậy, cầu xin con như vậy, con đã mềm lòng."
Cảnh Triều vẫn tự biết, càng nói giọng càng không còn tự tin. Trong đầu cậu nhóc lại hiện lên hình ảnh Cảnh Tịch đang kéo tay áo mình,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuong-chu-canh-gia-gia-phap/1989263/chuong-14-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.