Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước ăn xong cơm, một lát sau có thái giám đến truyền chỉ, nói yến hội sắp bắt đầu, Hoàng Thượng muốn công chúa đến dự. Trân phi suy nghĩ vô cùng chu đáo, phái người đưa đến cho Phương Nhất Chước một bộ y phục của công chúa vô cùng đẹp mắt, Phương Nhất Chước thay xong, Thẩm Dũng nhìn thấy nàng mà há hốc mồm, lại nhìn lại bộ dạng của mình, nhịn không được mà mắng người: “Đều tại lão hoàng đế hồ đồ, không để cho lão tử ăn mặc đẹp một chút, nương tử giống như cành vàng lá ngọc, còn ta lại giống như củ hành.”
Phương Nhất Chước nở nụ cười, duỗi tay kéo Thẩm Dũng: “Tướng công, cho dù chàng là củ hành, cũng là củ hành mà ta thích nhất!”
Thẩm Dũng bị Phương Nhất Chước chọc cười, thôi không oán giận, hai người nắm tay, cùng đi ra ngoài, cho đếm tận cửa ngự hoa viên, mới buông tay ra, Thẩm Dũng cúi đầu đi theo phía sau Nhất Chước.
Sau khi tiến vào ngự hoa viên, Phương Nhất Chước đi đến thỉnh an hoàng đế cùng Trân phi trước tiên.
Cảnh Vân Giai nhìn thấy Thẩm Dũng đi theo bên cạnh Nhất Chước thì nhịn không được mà cười một tiếng, gật đầu tự nói, tiểu tử này cũng có chút can đảm, đúng là thật sự theo tới.
Phương Nhất Chước từ trong tay Thẩm Dũng nhận lấy hộp thức ăn, đem thức ăn ở bên trong lần lượt bày ra trước mắt hoàng đế, Cảnh Vân Giai sửng sốt nửa ngày, trong lòng cảm động… Cảnh còn người mất, chớp mắt đã qua hai mươi năm, không nghĩ tới hắn còn có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuong-dai-tru/2638399/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.