Sáng hôm sau, khi Diệp Cửu xuống lầu đúng giờ như thường ngày, anh nhìn thấy Triệu Lăng đang đứng đối diện trước cửa nhà mình.
"Cảm ơn dì." Tầm mắt Triệu Lăng dời khỏi con mèo mập mạp đang được bà dì ôm trong ngực nhìn về phía Diệp Cửu nở nụ cười chân thành, "Chào buổi sáng."
Diệp Cửu mặc dù rất ngạc nhiên trước sự tổ hợp có phần kỳ diệu trước mặt, nhưng anh vẫn đáp "Sáng tốt lành" rồi vươn tay trêu chọc con mèo trong lòng bà, "Bánh Trôi sắp sinh con rồi sao?"
Bánh Trôi uể oải nép vào vòng tay của bà dì, thấy Diệp Cửu vươn tay ra nó chỉ "meo" một tiếng coi như cảnh cáo.
"Con gái dì hôm nay không rảnh nên đã đem hoàng thượng" giao cho dì", bà cười cười vỗ vỗ lưng mèo rồi quét mắt lên mặt Diệp Cửu và Triệu Lăng, "Dì đi trước, hai đứa cứ nói chuyện tiếp đi."
Triệu Lăng nhìn anh chào tạm biệt dì rồi khẽ cười, "Chúng ta đi thôi", bốn chữ ngắn ngủi thốt ra khỏi miệng tự nhiên trôi chảy như thể hắn đã luyện tập cả ngàn lần.
"Ừ," Anh nhẹ giọng đápđi tới bên cạnh hắn, "Làm sao cậu gặp được dì ấy thế?"
"Em tới đây đón anh nhưng bảo vệ không cho em vào." Triệu Lăng nhìn nắng ban mai xuyên qua mái tóc của anh, ý cười trong mắt càng ngày càng đậm nét, "Trùng hợp là dì vừa đi vào nên tiện mang em theo luôn.
"
Triệu Lăng dẫn Diệp Cửu đi đến bãi đậu xe, anh nhấc chân ngồi vào ghế lái phụ đồng thời thắt dây an toàn, "Thì ra là như vậy."
Triệu Lăng nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuong-duong-va-ca-phe/1552633/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.