Khi Diệp Cửu vừa mở cửa, anh nhìn thấy ánh trăng rọi qua cửa sổ rơi xuống sàn nhà nhuốm màu màn đêm, anh đứng bên cửa sổ nhìn lên vầng trăng khuyết trên bầu trời.
Ánh trăng tròn soi sáng nỗi niềm ưu tư trong đáy mắt " Nếu tôi không cười, tôi có thể bày ra biểu cảm gì? "
Giọng anh hơi khàn khàn, giống như một lữ khách lâu ngày thiếu nước, từ trong cổ họng bức ra một câu hỏi.
Nhìn ánh trăng cô quạnh, câu hỏi của anh định trước sẽ bị ánh trăng tròn cùng toàn bộ căn phòng đập xuống mặt đất, không ai trả lời lại.
Anh lặng lẽ đứng đó, giống như tinh linh lạc đường, một lúc lâu, nụ cười yếu ớt nở trên môi, anh rót một cốc nước từ ấm đun nước dưới bàn trà nhỏ, đè nén mọi nghi vấn trong lòng.
Diệp Cửu không di chuyển giấy Tuyên Thành và bút mực, anh chỉ dựng bảng vẽ lên, nét bút màu xanh đậm vẽ ra một thế giới vỡ vụn.
Bên kia, Triệu Lăng lái xe đến một quán bar ở Ô Y, đậu xe trước mặt tiền, hai chữ "Ánh Sao" được khảm trên vách tường lóe sáng rực rỡ.
Khi người phục vụ mặc đồng phục ở cửa nhìn thấy Triệu Lăng, cậu ta mỉm cười chào hỏi, bỏ qua ánh đèn chói lọi trên sàn nhảy và đám người đang tụ tập, rồi dẫn hắn tới phòng riêng nằm sâu trong quán bar.
Phòng riêng không lớn nhưng cách âm rất tốt, khi Triệu Lăng bước vào, thế giới lập tức yên lặng, khuỷu tay trái của hắn đặt trên tay vịn ghế sô pha, ngón tay đặt lên cằm ánh mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuong-duong-va-ca-phe/1552645/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.