Lúc này Tô Tĩnh đã kéo theo nàng và Diệp Tống chạy như bay xuống lầu hai, nhanh chóng chạy tiếp xuống lầu một, Anh cô nương không để ý, chợt cảm nhận được có thứ gì rớt xuống cổ mình, ẩm ướt lạnh lạnh. Lúc ba người bọn họ ra khỏi tòa nhà, bên ngoài vẫn rất bình thường, Anh cô nương sờ tay ra sau gáy rồi đưa ra phía trước nhìn liền đại kinh thất sắc: “Sao lại có nhiều máu thế này!”
Tô Tĩnh dịch chuyển cửa chính trở về chỗ cũ, có chút hối hận nói: “Làm hỏng cánh cửa này đúng là hạ sách. Đi thôi, trước mắt cứ rời khỏi đây rồi nói tiếp.”
Anh cô nương không chịu nổi cả người đầy mùi hôi tanh, chất lỏng màu xanh lục kia ngửi thấy đã muốn buồn nôn, liền nhanh chóng về rừng trúc tắm gội thay quần áo. Tô Tĩnh và Diệp Tống đưa nàng qua đó. Anh cô nương nhíu mày nói: “Rốt cuộc bên trong là thứ gì a?”
“Hỏi cha ngươi thì biết”, Tô Tĩnh nghĩ nghĩ lại nói, “Có thể là nơi dùng để thí nghiệm dược nhân?”
Anh cô nương run lên: “Gia hỏa trêи đỉnh tháp vừa nãy là dược nhân? Thật đáng sợ, sao lại có nhiều máu như thế!” Vừa nói lo lắng càng tăng, “Các ngươi nói xem, chúng ta làm hỏng cửa rồi, liệu hắn có thể chạy ra ngoài không?”
Diệp Tống chỉ chỉ mấy dược nhân đang chăm sóc dược điền, nói: “Bọn họ cũng là dược nhân, có đáng sợ chút nào không?”
Anh cô nương thoáng nhẹ nhõm, nhưng cũng không hoàn toàn yên tâm: “Nhưng mà, bọn họ không có máu. Không được, hay là buổi tối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuong-hoan-trieu-vuong-gia-yeu-nghiet-xin-tranh-duong/1373437/chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.