Phía sau lưng Tô Tĩnh vẫn còn dính kệ sách. Diệp Tống không dám lộn xộn, ôm đầu hắn dựa vào hõm vai nàng, hô hấp cơ hồ đều dán lên cổ nàng. Diệp Tống cảm thấy ngứa ngứa nên nghiêng đầu trán, vừa tức giận vừa buồn cười nói: "Muốn chết hay sao còn lắm lời thế."
"Ai da, thật sự đau quá."
Hắn thoáng ngẩng đầu lên, búi tóc bị rơi ra, từng sợi tóc đen như mực thi nhau đổ xuống vai. Vài sợi tóc còn vướng lên vạt áo Diệp Tống, lạnh đạm như sa lụa. Nàng thấy khóe miệng Tô Tĩnh có vết máu, không thể tiếp tục trì hoãn nữa, nàng vươn tay ra sau gạt bỏ mấy quyển sách trêи lưng hắn, cố gắng nhẹ nhàng nhấc kệ sách lên.
Cứ như vậy, động tác của nàng giống như đang ôm hắn. Hắn híp cặp mắt đào hoa, vô cùng hưởng thụ.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài tàng thư, tiếng dược hầu vang lên, lại nghe tiếng Quỷ Y tức giận mắng: "Thật không hiểu có phải kiếp trước ta nợ nó không nữa! Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, phải bảo vệ tàng thư cho tốt, tuyệt đối không cho Anh Tử tiến vào! Nếu để nó dùng một mồi lửa đốt sạch tàng thư, ngươi có đền được cho ta không? Ngươi không thấy nó toàn nhân lúc ta không để ý liền đốt mấy dược điền của ta à?"
Dược hầu kia liên tục bồi tội, mắt thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần. Tô Tĩnh đáng tiếc thở dài, thật vất vả mới có giây phút này, chịu đau một tí cũng đáng, vậy mà mới đó đã có người tới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuong-hoan-trieu-vuong-gia-yeu-nghiet-xin-tranh-duong/1373449/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.