Lúc này thị vệ bên người Tô Tĩnh đi ra kéo dây thừng nói: "Để tôi đi trước." Hắn dùng hai phần lực kiểm tra độ bền chắc của dây thừng, sau đó đu người xuống, nhanh chóng biến mất sau lớp sương mù. Mọi người tiến lại gần nghe ngóng nhưng không nghe thấy động tĩnh gì, Anh cô nương hô lên: "Này, nếu ngươi không có việc gì thì hô lên một tiếng đi!"
Sau một lúc lâu, mới thấy đầu dây thừng rung động, bên dưới vang lên thanh âm xa xăm nói: "Xuống đi, không có vấn đề gì cả."
Lúc hắn xuống tới nơi, xung quanh đều là rừng cây ẩm ướt. Hắn nhìn bốn phía không thấy bóng người, hắn củng cố lại dây thừng. Nhưng vừa hô lên cho mọi người biết, đột nhiên hắn nghe được tiếng bước chân rất nhỏ phía sau. Hắn quay đầu nhìn lại, sau gáy liền đổ mồ hôi lạnh, hắn thấy bốn bàn chân hình hoa mai đang đạp lá khô tiến lại gần, đôi mắt nhìn chằm chằm vào con mồi vô cùng sắc bén, một con đại hổ.
Ngay sau đó, vang lên tiếng hổ gầm từ trong rừng truyền tới.
Anh cô nương nghe thấy liền biết không ổn, lập tức giật dây thừng trong tay Diệp Tống nói: "Để ta đi trước!"
Lúc nàng chạm chân xuống mặt đất, thấy thị vệ đang bị con hổ đè trêи mặt đất, thị vệ liều mạng phản kháng, trêи người bị đại hổ cắn một miếng, máu chảy không ngừng. Anh cô nương cầm một cành cây chạy tới đánh đuổi đại hổ, đại hổ ngẩng đầu gầm lên một tiếng, Anh cô nương rải một lớp bột phấn vào đại hổ, đại hổ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuong-hoan-trieu-vuong-gia-yeu-nghiet-xin-tranh-duong/1373452/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.