Diệp Tống làm bộ tiến lên đoạt, Tô Tĩnh tay mắt lanh lẹ cất đồ vào trong vạt áo, cười đê tiện, lười nhác dựa lên tấm đệm nói: "Muốn sao? Vậy tự mình tới lấy đi. Chẳng qua nên cẩn thận một chút, bên trong ta không mặc quần áo, nếu ngươi sờ ngực ta, ngươi phải chịu trách nhiệm."
Diệp Tống xì một tiếng khinh miệt: "Không phải chỉ xem một chút thôi sao, cũng không mang thai được. Ta đoán chắc hẳn là một cái gì đó để thông quan."
"Nếu ngươi đã biết rồi thì còn muốn nhìn làm gì?" Tô Tĩnh giống như bừng tỉnh đại ngộ, "A ta biết rồi, thực chất không phải ngươi muốn nhìn mà muốn nhân cơ hội này sờ ta."
Diệp Tống: "..." Nàng biết có loại đồ vật như thế này, cũng tương tự với thị thực dùng để di chuyển qua các nước nhưng nàng chưa nhìn thấy bản cổ đại bao giờ a, nên muốn xem một chút thôi mà.
Đoàn người tìm tới một khách điếm gần đó, mướn ba gian phòng. Diệp Tống và Diệp Thanh mộ gian, Tô Tĩnh một gian, xa phu và Tiểu Bảo một gian.
Tạ Tiểu Bảo cả người toàn bùn giống y một cái tượng đất, xa phu muốn nó đi tắm nhưng nó nhất quyết không chịu, khóc lóc reo lên: "Ta không muốn tiểu ca ca giúp ta tắm rửa, ta muốn nương ta cơ!"
Xa phu bất đắc dĩ, đành phải hướng Diệp Tống nhờ giúp đỡ. Khi Tô Tĩnh đi vào xem náo nhiệt, chỉ thấy Diệp Tống hai bước bước vào phòng, không nói tiếng nào cứ thể cởi quần áo Tiểu Bảo, mặc kệ cho nó một khóc hai nháo ba thắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuong-hoan-trieu-vuong-gia-yeu-nghiet-xin-tranh-duong/1373473/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.