Tô Thần cũng nở nụ cười, nói: "Giờ ta muốn đi nghiệm thi, ngươi có muốn đi cùng không?"
Diệp Tống nhìn hắn, nói: "Ngươi không muốn lo lắng một chút cho thân thể của mình à? Đừng có suy sụp quá, nếu không Nam Xu sẽ thương tâm."
Ngón tay Tô Thần nắm chặt chén trà, nói: "Đã quen rồi, không đáng ngại."
Diệp Tống vỗ ʍôиɠ đứng lên đi ra ngoài, nói: "Cùng đi đi."
Ra khỏi tướng quân phủ, từng người lên ngựa rồi biến mất trong bóng đêm. Tiếng vó ngựa nhẹ nhàng, chậm rãi đi trêи đường. Tô Thần ở trêи ngựa, hỏi: "Diệp Tống, khi nào thì ngươi mới có thể tha thứ cho ta?"
Diệp Tống kéo dây cương, nói: "Không phải ta đã nói là không hận ngươi sao?"
"Nhưng không hận không có nghĩa là tha thứ."
"Ngươi cũng chưa quỳ xuống cầu xin ta tha thứ, ta phải tha thứ như thế nào?" Diệp Tống vui đùa nói, "Hoặc là nói chờ ngươi chết ta mới có thể tha thứ."
Tô Thần cười sang sảng hai tiếng: "Ta đường đường là Vương gia, sao có thể quỳ gối trước một nữ tử. Một khi đã như vậy thì cứ chờ đến khi ta chết đi. Ta biết ta nợ ngươi, không phải một câu xin lỗi là có thể xong được."
Tới nhà xác Đại Lý Tự, ngỗ tác vừa mới đem thi thể đắp vải bố trắng vào.
Hai người đi vào, toàn bộ nhà xác tràn ra một cỗ hơi thở âm trầm. Tô Thần giải thích nói: "Thời tiết nóng bức, nơi này đã phải để thêm rất nhiều băng."
Ngỗ tác tiến lên nói: "Tiểu nhân tham kiếm Vương gia."
"Không cần đa lễ." Nói xong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuong-hoan-trieu-vuong-gia-yeu-nghiet-xin-tranh-duong/1373485/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.